XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đừng lại đến trêu chọc tôi


phan 15

 Trên ghế sô pha đối diện, Sở Ngự thờ ơ vuốt vuốt chiếc ly trong tay, trong mắt nồng đậm vui vẻ, bên cạnh anh là một người đàn ông khôi ngô, nhưng thần sắc không được tự nhiên, ngồi nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn hai người đàn ông toàn thân phát ra cảm giác áp bách ở đối diện, sau đó lại nhanh chóng hạ mắt xuống, mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn trái tim.


“Anh Sở.”


Giọng nói trong trẻo của Tô Mộ Thu vang lên phá tan không khí quỷ dị trong phòng khách.


“Ha ha •••” Sở Ngự cười nhẹ, “Tiểu Thu, em đã tới!” Anh rõ ràng nghe được người đàn ông thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu cô không xuất hiện không chừng một giây sau anh ta sẽ chạy trốn a!?


“Tần học trưởng?” Tô Mộ Thu kinh ngạc nhìn xem nam tử trẻ tuổi tuấn lãng bên cạnh Sở Ngự.


“Tiểu Mộ.” Tần Tử Dương đứng lên nhìn Tô Mộ Thu.


Phượng Dạ Hoàng cũng đứng lên, chậm rãi tiến đến ôm lấy Tô Mộ Thu, không để ý đến sự kháng nghị của cô, trở lại trên ghế sô pha, để cô ngồi ở giữa anh và Diễm.


Lập tức, hai cánh tay sắt song song quấn lên vòng eo cô.


“Các anh không nên quá đáng!” Vẻ mặt cô xấu hổ và giận dữ, hai tay dùng lực muốn kéo hai cánh tay ở trên eo ra, mặc dù biết không thể lay chuyển được bọn họ.


Tần Tử Dương kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn bọn họ, “Tiểu Mộ em ••••”


Đôi mắt Phượng Dạ Diễm nhướng lên lạnh lùng liếc anh, “Đừng Tiểu Mộ này, Tiểu Mộ nọ, cô ấy tên là Tô Mộ Thu, không phải Tiểu Mộ của cậu.” Tiếng nói thấp lãnh.


“Tôi •••” Tần Tử Dương nghẹn lời, không rõ chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Sở Ngự lôi cậu tới, cậu mới bất đắc dĩ phải tới gặp Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu ••••”


“Tiểu Thu là để cho cậu gọi sao?” Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, con ngươi lạnh lẽo không thèm che giấu nhìn thẳng về phía cậu ta.


“Tôi••••••••” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Tử Dương tú trắng xanh, xoay đầu đi để che giấu hàn ý tỏa ra toàn thân.


“Các anh không cần phải khinh người quá đáng!” Tô Mộ Thu không đành lòng nhìn Tần Tử Dương bị khó xử.


“Như thế nào? Em đau lòng? Cậu ta là gì của em?” Phượng Dạ Hoàng dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, lạnh lùng nhìn cô.


Cô lạnh lùng đối diện anh, “Anh đang cố tình gây sự! Anh ấy là học trưởng của tôi tại đại học Thanh Dương, rất hay giúp đỡ tôi.”


“Giúp đỡ như thế nào? Trên giường cũng giúp sao?”


“Anh ••••” Đáy mắt cô xẹt qua thần sắc bi thương, nếu đã cho rằng cô là người phụ nữ chơi bời, vì sao còn cố ý muốn nhục nhã cô?


Sự bi thương trong mắt cô làm cho anh đau lòng, anh ôm sát cô, “Thực xin lỗi.” Anh tiến đến gần bên tai cô, môi mỏng khẽ mở, nói thật nhỏ.


Anh đã từng nói sẽ không để cho cô thương tâm nữa, nhưng mà anh không khống chế được, anh không thể chịu đựng được việc trong mắt cô có người đàn ông khác.


Cô mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ. Cô không nghĩ tới khả năng có thể nghe được lời xin lỗi của anh, kiêu ngạo như anh làm sao có thể nói lên hai từ đó. Điều này thể hiện cho cái gì? Cô không muốn đoán.


“Phượng thiếu gia, chúng tôi thật sự chỉ là bạn.”


Tần Tử Dương ở một bên không biết tình huống, chỉ thấy Phượng Dạ Hoàng sắc mặt âm trầm nên cậu lo lắng mở miệng.


Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, sắc mặt không có ý tốt đối với cậu ta.


Tô Mộ Thu giãy ra khỏi lồng ngực của Phượng Dạ Hoàng, cố gắng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Tần Tử Dương, “Học trưởng tìm em có chuyện gì không?”


“Tiểu •••” Chữ “Mộ” còn chưa nói ra thì Tần Tử Dương đã nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm lập tức nuốt vào trong, “Em một tuần lễ không có tới trường học, cũng không xin nghỉ, anh •••• a không, trường học lo lắng có xảy ra chuyện gì không, cho nên yêu cầu anh thử liên lạc.” Không nghĩ tới lại liên quan tới Phượng gia.


Câu nói thứ hai cậu không dám nói ra miệng. Cô cùng Phượng gia có quan hệ thật sự làm cho anh rất khiẰ sợ, hoàn toàn ngoài dự đoán.


Cô cười ôn nhu, “Thật có lỗi, em không có xin nghỉ, làm học trưởng phiền toái, liên lụy anh phải đặc biệt chạy tới đây một chuyến.”


Tần Tử Dương lần đầu tiên mỉm cười từ lúc đến đây tới giờ, “Không có gì, đây là trách nhiệm của hội học sinh.”


“Ha ha •••” Cô nở nụ cười, “Học trưởng có trách nhiệm như vậy, có phải em nên hỗ trợ nhiều hơn cho công việc của hội trưởng?”


“Điều đó là đương nhiên!” Tần Tử Dương cười nhìn cô.


Sở Ngự từ đầu đến cuối một mực không nói chuyện, chỉ giữ vẻ mặt nghiền ngẫm, sắc mặt Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm càng ngày càng âm trầm, Phượng Dạ Diễm khẽ vẫy tay, một nữ giúp việc đi tới trước mặt anh.


“Đem hai tiểu quỷ tới đây.”


Sở Ngự, Tô Mộ Thu, Tần Tử Dương nghi hoặc nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.


Một lát sau, hai cô gái song sinh ôm Sở Mạc cùng Sở Nhiên xuất hiện.


“Cậu!” Vẻ mặt bọn chúng vui mừng, phóng xuống mặt đất, không thể chờ đợi lập tức chạy về phía Sở Ngự, nhào vào trong ngực.


“Tiểu quỷ, cậu rất nhớ các con, các con có nhớ cậu không?” Sở Ngự cưng chiều ôm chặt hai thân thể nho nhỏ.


“Có! Nhớ…rất nhớ…!” Sở Mạc, Sở Nhiên gật đầu thật mạnh, vẻ mặt thành thật, dường như e sợ anh sẽ không tin.


“Ha ha •••• cậu thật yêu các con.” Anh xoa chiếc mũi thanh tú của hai nhóc.




Sở Mạc, Sở Nhiên nặng nề hừ một tiếng, cuộn người trong ngực Sở Ngự giả bộ như không có nghe đến.


“Ngoan!” Sở Ngự vỗ vỗ đầu bọn chúng, “Nghe lời đi, các con xem, mẹ ở đằng kia!”


Bọn nhóc quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộ Thu bị kẹp ở giữa Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.


“Mẹ.” Bọn họ nhảy ra khỏi ngực của Sở Ngự chạy tới trước mặt Tô Mộ Thu, trước khi thân thể chạm được cô liền bị xách đến trước ngực của Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.


“Quên những gì tôi đã nói với hai nhóc sao?” Phượng Dạ Diễm hỏi thật nhẹ nhàng, cười tà nhìn Sở Nhiên trong ngực mình.


Sở Nhiên quay đầu đi không nhìn anh, đáng thương nhìn qua Tô Mộ Thu, “Mẹ.”


Tô Mộ Thu muốn ôm Sở Nhiên, duỗi tay ra lại bị Phượng Dạ Diễm đè xuống, cô bất đắc dĩ nói, “Anh••••••”


Tần Tử Dương nghe được Sở Mạc, Sở Nhiên gọi Tô Mộ Thu là mẹ thì lộ ra khuôn mặt trắng xanh, nhìn gương mặt bốn người bọn họ tương tự nhau, trong lòng dần dần nặng nề.


“Cô ấy đã có con rồi, cậu nên biết, từ lúc bắt đầu, cậu đã không có cơ hội chiến thắng, đừng vọng tưởng có được tâm tư của cô ấy.” Phượng Dạ Hoàng thâm thúy nói, mắt phượng không hề che giấu chán ghét đối với Tần Tử Dương.


Cùng là đàn ông, anh nhìn ra được khát vọng trong ánh mắt cậu ta, anh chán ghét người đàn ông khác ngấp nghé người phụ nữ của anh.


“Tôi••••••” Tần Tử Dương quẫn bách cúi đầu xuống, “Tôi không có.”


Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, “Có hay không chính cậu biết rõ nhất.”


Tô Mộ Thu cau chặt mày, nhìn Tần Tử Dương, quay đầu lại trừng mắt Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, “Các anh không nói lý lẽ!”


“Ha ha •••” Sở Ngự ở bên cạnh cười đến đau cả hông.


Hiếm khi thấy Hoàng cùng Diễm ngây thơ như vậy, giống như hai cậu bé mới lớn. Những người khác không thấy được thật sự là lỗ vốn, ha ha ••••


“Xin lỗi!” Tần Tử Dương đứng lên, vẻ mặt quẫn bách, “Trường học còn có chút việc! Tôi cáo từ trước.” Cậu ta một khắc cũng không dám ở lâu, không dám quay đầu lại chỉ một mực đi thẳng về hướng cửa.


“Học trưởng!” Tô Mộ Thu đứng lên, gọi một tiếng, muốn đuổi theo liền bị Phượng Dạ Hoàng giữ chặt.


“Các anh rất quá đáng!” Cô gạt tay anh ra, cắn cắn môi, chạy lên lầu.


“Các cậu quá trớn rồi.” Sở Ngự chán nản nói. A, không được a! Lần này anh tới là tìm Tiểu Thu có việc vậy mà bọn họ lại chọc cho cô tức giận bỏ đi.


“Biết rõ quá trớn anh còn đem cậu ta tới. Không phải anh nên vui mừng với kết quả này sao?” Khóe môi Phượng Dạ Hoàng kéo ra một nụ cười mỉa mai.


“Ha ha ••” Sở Ngự cười mỉa, “Hoàng lão đại anh minh.” Tần Tử Dương đáng thương, bị anh dùng làm vật thí nghiệm, kiểm tra xem Hoàng cùng Diễm xem trọng Tiểu Thu đến đâu. Thật sự là có lỗi!


“Ngự, có phải anh rất rảnh rỗi không? Những văn kiện Vân giao cho anh đều giải quyết xong rồi? Hay là anh không muốn tình nhân nhỏ của mình nữa?” Phượng Dạ Diễm nhìn anh. Vẻ mặt tà tứ vui vẻ.


“Đương nhiên không phải!” Sở Ngự oán giận kêu lên, tâm tư xoay chuyển một cái, mặt mày cười đến cong cong.


Sở Mạc, Sở Nhiên ở trong ngực Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhìn nhau, nhún nhún vai, để mặc bọn họ ôm, nhìn ba cáo già tâm tư chuyển đổi.








Chương 39: Thương lượng (H)





“Tiểu Thu, chuyện này nhờ em.”


“Em không thể ••••”


“Em có thể tin tưởng vào mị lực của mình.”


“Ngay cả anh cũng đùa em sao?”


“Không phải đùa, em mà ra mặt thì nhất định thành công, không tin mình, cũng tin vào anh Sở này có được không? Anh cầu xin em, hạnh phúc hiện tại của anh hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay em.”


“Không cần khoa trương như vậy, em sẽ cố gắng hết sức! Nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn.”


“Cám ơn Tiểu Thu, lần sau sẽ tìm cơ hội đền ơn em.”


“Anh đừng nói như vậy, bốn năm nay đều nhờ anh giúp đỡ em cùng con trai, so với đều đó thì việc nhỏ này không đáng kể chút nào.”


“Mặc kệ là như thế nào, vẫn là cám ơn em Tiểu Thu, anh chờ tin tức tốt của em! Anh còn có việc nên không thể nói chuyện cùng em nữa, bye bye.”


“Được, bye bye.”


Để điện thoại xuống, Tô Mộ Thu ngồi bên mép giường cắn cắn môi, tâm tư rối rắm.


Anh Sở kêu cô cầu xin Phượng Dạ Diễm bỏ qua chuyện của anh, cô sẽ cố gắng hết sức, dù sao cũng bởi vì cô, anh Sở mới có thêm nhiều phiền toái, nhưng mà, nói thì dễ dàng, cô dùng thân phận gì để nói chuyện với Phượng Dạ Diễm? Trong mắt anh cô không là gì cả, không phải sao? Nhiều lắm cũng chỉ sủng vật của bọn họ. Hành động sáng nay của bọn họ, và sự quan tâm của họ đối với cô, càng làm cho cô tin tưởng rằng bọn họ chỉ vì chủ nghĩa đàn ông, không cho phép người khác đụng vào đồ đạc của mình.


Rầm rầm rầm ••••••


Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.


“Mời vào.”


Cô quay đầu nhìn về phía cửa, ngạc nhiên nhìn người vừa đi vào.


“Chị Thấm Vân, đã lâu không gặp.” Cô cười ôn nhu.


Thấm Vân không có ý cười đáp lại cô, “Tiểu Thu, đã lâu không gặp.”


“Chị Thấm Vân mời ngồi.” Tô Mộ Thu vỗ vỗ mép giường.


“Không ••• không cần, tôi đứng là được rồi.” Thấm Vân lắc đầu.


“Ngồi đi!” Tô Mộ Thu đứng lên đem cô kéo đến ngồi trên giường, “Mấy năm nay chị có khỏe không?”


“Có” Thấm Vân gật đầu, ngồi thẳng tắp, không dám lộn xộn, “Khá tốt, không có chuyện đặc biệt nào phát sinh. Chỉ có điều gần đây •••••”


“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tô Mộ Thu nhàn nhạt hỏi.


Nói chuyện cũ sao? Cô biết không phải. Tại Phượng gia, các cô mặc dù không có trở mặt, nhưng cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, hẳn là đã xảy ra chuyện gì, bằng không Thấm Vân sẽ không tới tìm cô.


Vẻ mặt Thấm Vân kích động, “Tiểu Thu, xin em giúp đỡ chị được không? Công ty ba chị xảy ra vấn đề, gần đây nợ rất nhiều nhưng không có khả năng trả nợ, công ty đã sắp phá sản rồi.”


Tô Mộ Thu thu hồi lại ánh mắt, bất động thanh sắc, trên mặt không có biểu tình gì.


“Tiểu Thu, em giúp chị đi, nói một câu với đại thiếu gia xem thiếu gia có thể giúp đỡ chúng tôi hay không, chỉ cần Phượng gia giúp đỡ một chút, chỉ cần một chút là đủ rồi.” Nhìn Tô Mộ Thu vẫn không có phản ứng gì, Thấm Vân quỳ trên mặt đất, “Tiểu Thu, van xin em.”


“Chị đừng như vậy.” Tô Mộ Thu đứng lên đỡ lấy cánh tay Thấm Vân muốn kéo cô lên.


Thấm Vân lắc đầu, không muốn đứng lên, “Nếu như bởi vì chuyện trước kia, chị xin lỗi em được không? Chị sai rồi, chị không nên châm chọc khiêu khích em, van xin em giúp đỡ chị.”


“Không phải bởi vì chuyện trước kia, chị đứng dậy trước đi.” Tô Mộ Thu quay mặt qua một bên, trong mắt hiện lên dị sắc.


Thấm Vân đứng lên, kích động nắm tay cô, “Đã không phải như vậy, Tiểu Thu nói chuyện với đại thiếu gia được không? Thiếu gia đối với em tốt như vậy, nhất định sẽ đáp ứng.”


Tô Mộ Thu nhìn thần sắc kích động của cô, trong lòng thầm than một tiếng, “Nghe nói ba chị đối với chị không tốt, không phải sao? Để cho công ty ông ta đóng cửa không phải tốt sao? Tiền thu nhập tại Phượng gia chị có thể nuôi sống chính mình.”


“Ông ấy đúng là không có làm tròn trách nhiệm của người cha, nhưng mà •••” Thấm Vân ngập ngừng nói, “Chị cần công ty của ông ta, nếu như công ty đóng cửa, Ngạo cũng không muốn chị nữa.”


Tô Mộ Thu nhíu màu, “Chị và anh ta chẳng lẽ chỉ dựa vào ích lợi mới có thể duy trì được quan hệ sao? Đã như vậy, thì nên chia tay với người đó đi, đàn ông không biết quý trọng chị không cần cũng được.”


“Không được.” Thấm Vân lắc đầu, vẻ mặt đau thương, “Chị yêu anh ấy, rất yêu, rất yêu, dù cho biết rõ anh ấy chỉ nhìn vào công ty nhà chị.”


“Chị••••” Cô vốn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy thần sắc bi thương của Thấm Vân thì chỉ thở dài một tiếng.


Phụ nữ có đôi khi thật ngốc, biết rõ đối phương chỉ là đùa bỡn lại còn ngây ngốc bám lấy đối phương không chịu rời đi, tựa như •••••••••••• cô.


“Em sẽ thử xem!”


“Tiểu Thu, cám ơn em.” Thấm Vân cảm kích nhìn cô, trong mắt ẩn chứa nước mắt


“Chị cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, không nhất định sẽ thành công.”


“Nhất định làm được, chỉ cần Tiểu Thu mở miệng.”


Tô Mộ Thu nhíu mày, bọn họ dựa vào vào điều gì mà chắc chắn như vậy? Ngay cả mình cũng không nắm chắc thành công.


Cửa bị đẩy ra, Phượng Dạ Hoàng đi vào phòng.


“Đại thiếu gia.” Thấm Vân cung kính hành lễ.


“Lui xuống.” Phượng Dạ Hoàng không nhìn cô, môi mỏng hé mở, lạnh nhạt mở miệng.


“Dạ.” Thấm Vân gật đầu, liếc nhìn Tô Mộ Thu khẩn cầu một cái liền xoay người rời khỏi phòng.


Phượng Dạ Hoàng ôm Tô Mộ Thu vào lòng, ngồi xuống bên mép giường, “Làm sao vậy? Không vui? Vì chuyện sáng nay sao?” anh nâng cằm cô lên, nhìn kỹ khuôn mặt cô.


Cô kéo cánh tay anh ra, vùi mặt sâu vào lồng ngực anh, ánh mắt của anh làm cho cô kinh hãi, ánh mắt nhu tình và cưng chiều như nhìn người mình yêu, cô không dám nhìn cũng không muốn nhìn.


“Công ty Trác Thị sắp phá sản, Phượng Đế có thể giúp đỡ bọn họ không?”


Nghe vậy, Phượng Dạ Hoàng chau mày, “Người đàn ông kia lúc trước đối xử với mẹ con em như vậy, em còn muốn tôi giúp ông ta?”


Tô Mộ Thu run lên, trong đôi mắt xẹt qua căm hận, chỉ thoáng qua rồi biến mất, lại khôi phụ lại ánh mắt lạnh nhạt như trước.


Thật sự là mâu thuẫn, thế giới lớn như vậy nhưng thực chất lại rất nhỏ, người đàn ông kia, là ba chị Thấm Vân đồng thời cũng là ba của cô, đàn ông như vậy căn bản không xứng làm ba của cô, lúc trước ông ta tìm tới mẹ, đơn giản là vì vợ của ông ta không sinh ra con trai, có lẽ ông ta có chút ít tình cảm với mẹ, nhưng mà sau khi biết mẹ có bệnh lại không chút suy nghĩ vứt bỏ mẹ con cô. Cô sẽ không tha thứ con người đó, nếu như có thể, cô thật sự không muốn quan tâm bất luận chuyện gì có liên quan đến ông ta, chuyện lần này, chỉ vì chị Thấm Vân, người con gái đáng thương như cô.


Cô thở dài, yếu ớt mở miệng, “Nếu như có thể, xin anh giúp đỡ Trác thị.”


Phượng Dạ Hoàng vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn gương mặt cô.


“Có thể! Chỉ cần là em muốn tôi sẽ làm.”


Không nghĩ tới anh sẽ đơn giản đáp ứng như vậy, cô sững sờ không kịp phản ứng, muốn mở miệng nói lời cảm ơn thì bị anh cắt đứt.


“Chỉ có điều •••• em nên biết, ích lợi trao đổi là bản sắc của thương nhân, giúp Trác thị, tôi có được lợi ích gì?”


“Chỉ cần là Phượng Đế nhúng tay vào, cuối cùng cổ phần không phải đều đến tay Phượng Đế sao? Lợi ích như vậy còn chưa đủ?”


“Không đủ, đó là lợi ích của Phượng Đế, còn tôi? Giúp em chính là tôi, em có phải nên trả cho tôi một ít thù lao?” Anh nâng mặt của cô lên, ánh mắt đối diện mắt cô, thanh âm đặc biệt trầm thấp mị hoặc.


Mắt phượng hẹp dài hiện lên tà tứ làm cho cô mất tự nhiên cụp mắt xuống, lời nói của anh ẩn chứa ẩn ý, chỉ cần nghe qua đều có thể hiểu được.


“Đến đây! Anh muốn thì lấy đi.” Cô giật ra quần áo, lộ ra mảng lớn da thịt.


“Ha ha ••” Trên mặt cô biểu lộ thần sắc chịu chết làm anh bật cười, “Tôi muốn nhưng mà bây giờ còn chưa vội, tôi muốn chính là •••” Anh tiến đến vành tai cô liếm cắn, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt nhiễm lên một tầng hồng nhạt.


Anh lôi kéo tay của cô đặt tại nơi hơi nhô lên giữa hai chân mình, cô kinh hoảng mở to mắt. Nam nữ hoan ái cô không lạ lẫm, nhưng từ trước cho tới nay cô chưa từng chạm qua bọn họ. Lần nào cần cô •••• bọn họ ngoại trừ nhục nhã cô, cũng sẽ không nghĩ ra những chuyện khác, quên đi, dù sao cô cũng không còn tôn nghiêm gì, vậy không cần quan tâm lúc này.


Cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng, rời khỏi ngực của anh, quỳ giữa hai chân có chút rộng mở của anh, tay cô chần chờ cởi bỏ dây nịch trên eo anh, kéo xuống khóa quần, run rẩy kéo quần lót của anh xuống, trong nháy mắt, vật nam tính đang ngủ say bỗng trở nên to dài.


Lông mi cong dài không thể ức chế chớp chớp như cánh bướm đang vỗ cánh.


Khuôn mặt cô đỏ bừng, mất tự nhiên quay mặt qua một bên.


Cô thẹn thùng làm cho mắt phượng của anh trầm xuống, tay anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên nam căn, lập tức, lòng bàn tay mềm mại làm cho yết hầu anh không kìm chế được nhấp nhô, phát ra một tiếng trầm thấp thở dốc.


Toàn thân cô hơi run rẩy, lòng bàn tay có chút thấm ra mồ hôi, cô bất lực nắm nó, không biết làm sao.


“Hai tay ôm nó chậm rãi xoa nhẹ.”


Tiếng nói của anh càng trở nên trầm lắng.


Hai tay nắm nam căn to lớn chậm rãi trượt, cảm giác nó ở trong tay cô co rúm lại, cô không thể tin được thấp giọng hô, kinh ngạc nhìn lửa nóng trong lòng bàn tay trong nháy mắt cương cứng thẳng tắp hướng về phía cô.


Thậy nóng, thật to!


Phản ứng đáng yêu của cô làm anh hài lòng, lửa nóng giữa hai chân dần dần trở nên căng cứng, thầm muốn vùi sâu vào tiểu huyệt ấm áp của cô, anh híp mắt lại, bàn tay khắc chế nắm thành quyền, suýt nữa mất đi tự chủ.


Lửa nóng lại lớn lên vài phần, hai tay nho nhỏ cố gắng lắm mới có thể cầm được, cô cảm giác không khí bốn phía đột nhiên trở nên khô nóng, vốn là khuôn mặt trắng nhạt trở nên ửng đỏ hơn, cô đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hạ thể không tự kìm hãm được tràn ra chất lỏng ẩm ướt, cô cắn chặt răng, vẻ mặt cảm thấy thẹn thùng.


“Chậc chậc.”


Phượng Dạ Diễm đi vào phòng, nhướng lông mày thú vị nhìn một màn trước mắt.


“Xem ra tôi vừa bỏ lỡ trò hay!”


Tô Mộ Thu buông nam căn trong lòng bàn tay ra, xấu hổ và giận dữ cúi đầu xuống.


Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng liếc Phượng Dạ Diễm, nâng mặt Tô Mộ Thu lên, lửa nóng dâng cao giữa hai chân đưa vào trong miệng cô.


“Ô •••• ân •••” Cô liều mạng lắc đầu, mở to đôi mắt, hai tay muốn đem nam căn trong miệng rút ra.


Cái lưỡi trơn mềm cùng bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm ở gốc mang đến khoái cảm làm cho Phượng Dạ Hoàng tràn ra một tiếng gầm nhẹ.


Phượng Dạ Diễm chậm rãi bước đến sau lưng Tô Mộ Thu, quỳ một gối xuống, thân thể cường tráng dán lên thân thể cô, tay thăm dò vào hạ thể cô, ấn lên chỗ tư mật.


“Đã ướt!” Anh khẽ cắn vành tai cô, bên tai cô nói nhỏ, “Để cho tôi tới thỏa mãn em!” Cái mông khẽ nhúc nhích, lửa nóng chống đỡ trên lưng cô.


“Ô •••• ô ••••• ngô ••” Nghe vậy, cô mở to mắt, lắc đầu kịch liệt.


Phượng Dạ Hoàng buông cô ra, rút ra nam căn cứng rắn.


Tô Mộ Thu lập tức giãy khỏi Phượng Dạ Diễm, sau đó đứng lên, trốn ra phía sau lưng Phượng Dạ Hoàng, “Không được.”


“Cái gì?” Phượng Dạ Diễm nhìn động tác của cô, đột nhiên lóe lên sự nguy hiểm, trong ngực cảm thấy ngột ngạt, khuôn mặt tuấn mỹ bất giác âm trầm hơn, “Em nói không với tôi?”


Tô Mộ Thu nhìn về phía anh, “Hôm nay anh không thể đụng vào tôi.”


“Em cho rằng em có cái quyền ngăn cản tôi?” Phượng Dạ Diễm bật cười.


Tô Mộ Thu cắn cắn môi, ảo não cúi đầu xuống.


“Diễm, hôm nay Tiểu Thu thuộc về anh, muốn cô ấy thì lần sau đi!” Trong mắt Phượng Dạ Hoàng hiện lên tia nghiền ngẫm, cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, hai người khóe môi nổi lên ý vị sâu xa cười cười.


Nghe vậy, Tô Mộ Thu nhẹ nhàng thở ra, một giây sau cô bình tĩnh nhìn Phượng Dạ Diễm, “Nếu như anh có thể thu hồi hình phạt đối vơi anh Sở, tôi sẽ cố gắng phục vụ anh, mặc anh định đoạt, được không?”


“Ha ha •••” Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, ánh mắt trêu chọc nhìn cô, “Rất tốt, biết ra điều kiện với tôi, nhưng em cho rằng em có lợi thế gì để bàn bạc với tôi?”


Tuy bề ngoài lạnh lùng không phản ứng, nhưng trong nội tâm của anh lại vì lời nói của cô mà rung động. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện yêu anh, tuy cô hứa hẹn chỉ thần phục thân thể, nhưng ít nhất anh không muốn khoảng cách giữa cô và anh xa hơn khoảng cách giữa cô và Hoàng, cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ làm cho cả thân thể lẫn tâm hồn cô đều yêu anh.


Tô Mộ Thu cắn đôi môi đỏ mọng. Đúng vậy! Cô có lợi thế gì để bàn bạc với anh? Nếu anh cần thân thể của cô, cô căn bản không có bất kì quyền gì để cự tuyệt, cô dựa vào cái gì mà dùng chính mình làm lợi thế, trong mắt anh, cô vốn chỉ là món đồ chơi, không phải sao?


“Bất quá, nếu như em thỏa mãn được tôi, tôi có thể miễn đi tất cả công việc của Ngự, tiện thể cho anh ta một tháng nghỉ phép.” Ánh mắt tà tứ của Phượng Dạ Diễm giằng co trên người cô.


Cô khẽ cắn môi, nặng nề gật đầu, “Được.”


Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, trong mắt hiện lên tia sáng chỉ hai người mới hiểu.


Muốn hoàn toàn cướp đoạt một người, đầu tiên phải bắt đầu thuần phục từ thân thể người đó, hiện tại, trò chơi chỉ mới bắt đầu……


“Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục chuyện vừa rồi bị cắt đứt!”


Phượng Dạ Hoàng ôm lấy Tô Mộ Thu, đặt cô nhẹ nhàng trên giường, hai thân thể cao to đè lên, làm từng đợt rồi lại từng đợt tình ái dâng lên.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .